Tôi
năm nay học lớp 12 và là “quý tử” của một gia đình giàu có. Bố mẹ tôi đều làm
ăn buôn bán. Tôi có một chị gái tốt nghiệp một trường Đại học Sư phạm 2 năm
nhưng hiện vẫn chưa xin được việc.
Vì
là con trai nên tôi được bố mẹ đặt rất nhiều hi vọng và luôn ép tôi học hành. Từ
năm lớp 6, bố mẹ tôi đã thuê một chị gia sư tại một trung tâm gia sư uy tín để
kèm tôi học tại nhà. Ngoài ra, mỗi ngày lễ Tết bố mẹ tôi thường xuyên đến nhà
cô giáo chủ nhiệm và các thầy cô giáo bộ môn mong các cô quan tâm đến tôi hơn.
Tuy
nhiên dù có bị ép như thế nào tôi cũng không thể tập trung vào việc học được. Cứ
nhìn vào sách vở là mắt tôi lại hoa lên, mỗi lần suy nghĩ làm bài tập tôi thấy
đau đầu vô cùng, trong lớp không thể chú ý đến việc cô giáo giảng bài, về nhà
chẳng mấy khi làm bài tập,.. Vì thế kết quả học tập của tôi không được tốt cho
lắm.
Bố
mẹ tôi đặt nhiều hi vọng vào tôi bao nhiêu thì khi nhìn vào bảng kết quả học tập
của tôi lại thất vọng bấy nhiêu. Bố mẹ tôi lại càng nhắc nhở tôi học nhiều hơn.
Nhưng việc làm tôi khó chịu đó là suốt ngày bố mẹ tôi nhắc đến từ “Đại học” với
tôi.
Tôi
chẳng hiểu bố mẹ tôi nghĩ gì nữa. “Biết người, biết ta mới là hào kiệt”, tôi học
không tốt, làm sao đỗ Đại học được mà cứ ép tôi? Nếu có thi Đại học thì cũng chỉ
là tôi thi cho vui và làm hài lòng bố mẹ tôi tức thời, không thể đỗ được. Hoặc
sau này có học thì cũng chỉ học những trường vớ vẩn, chất lượng đào tạo chẳng
ra sao mà thôi.
Hơn
nữa, tôi nghĩ học Đại học có gì hay ho đâu. Bao nhiêu sinh viên ra trường có
xin được việc đâu. Họ vẫn phải đi làm công nhân bình thường hoặc ở nhà “ăn bám”
bố mẹ. Chị gái tôi là ví dụ hùng hồn đó thôi. Tại sao bố mẹ tôi không nhận ra
điều này khi mà đã không ít lần tôi nói với bố mẹ? Tôi chẳng hiểu nữa!
Bố
mẹ tôi bảo, chỉ có học Đại học thì tôi mới có thể bằng bạn bằng bè, bố mẹ tôi mới
mát mặt được với thiên hạ. Tại sao lại thế? Bao nhiêu người không cần đi học vẫn
giàu có và thành công đó thôi. Mà “mát mặt với thiên hạ” làm gì chứ, nó có ăn
được đâu. “Hữu danh vô thực” sẽ chẳng làm được gì.
“Đại
học không phải là con đường duy nhất mà chỉ là con đường tốt nhất để thành
công”, nhưng tôi nghĩ với tôi nó không phải là con đường tốt nhất với tôi.
Mặc
cho bố mẹ tôi nghĩ thế nào, nhưng tôi chỉ học để làm sao cho qua kì thi tốt
nghiệp. Tốt nghiệp xong tôi sẽ đi bộ đội, thực hiện ước mơ từ ngày bé của tôi.
Hơn nữa, hiện nay tình hình biển Đông đang căng thẳng, việc tôi xung phong nhập
ngũ để được đào tạo chuyên môn bài bản cũng là một ý hay. Tôi nghĩ lúc này cầm
súng là việc cần thiết và quan trọng hơn việc cầm bút.
Tôi
muốn cuộc sống tôi là do tôi quyết định, không ai có thể ép tôi điều gì. Tôi muốn
mình được bươn trải cuộc đời, được lăn lộn chốn hiểm nguy để biết tôi đang đứng
ở đâu so với xã hội.
Qua
đây, tôi cũng có đôi điều muốn nhắn với cac vị phụ huynh – những người có tư tưởng
giống bố mẹ tôi: Xin các bác, các cô, các chú đừng ép con mình học và thi Đại học
nếu nó vượt quá sức của họ. Họ cũng giống cháu thôi, chẳng làm tốt được “nhiệm
vụ” các bác giao đâu, vì đó là điều họ không thích và họ không thể. Hãy để họ lựa
chọn cuộc sống của riêng họ. Khi họ thích, họ muốn thì tất cả những việc họ làm
sẽ thành công, cháu tin là như vậy!
0 nhận xét:
Đăng nhận xét