Thứ Năm, 14 tháng 8, 2014

Chúng ta đẹp theo cách của riêng mình

Đứa con gái 8 tuổi của tôi sau khi xem thời sự về vụ chị Huyền đi hút mỡ bụng, nâng ngực bị chết thảm thương, ngước đôi mắt ngây thơ lên hỏi: “Tại sao người ta lại hút mỡ bụng rồi bơm lên ngực hả mẹ?”

Tôi trả lời con: “Vì nếu thành công, ngực sẽ đẹp hơn và bụng sẽ nhỏ đi”.

Con đặt tay lên bụng mẹ, rồi ôm mẹ thật chặt: “Bụng mẹ không nhỏ, nhưng con thấy nó đẹp vì bố bảo đó có cái ổ mà con từng nằm, mẹ nhỉ?”



Tôi ôm lấy con gái mình, như một con gà mái dang đôi cánh chở che cho những chú gà con. Và tôi nghĩ… các con chị giờ này đã không còn được mẹ ôm trong vòng tay! Bi kịch của chị bắt đầu từ việc chị không hài lòng với nhan sắc của mình, chị muốn đẹp, đẹp theo cách mà người khác cho là đẹp.

Chị và tôi, cũng như rất nhiều phụ nữ khác, ngay từ nhỏ đã rất quan tâm đến nhan sắc của mình. Chúng ta làm vậy nhiều khi chẳng phải vì bản thân, mà chỉ vì đó là điều mà xã hội muốn và đã ngầm quy định. Nhiều khi tôi tự hỏi: Tại sao cứ phải là “trai tài, gái sắc”,  nếu trai không tài và gái không đủ sắc thì sao? Tại sao phụ nữ đẹp cứ phải có làn da trắng, mặt trái xoan, cổ kiêu ba ngấn, mình hạc, xương mai…? Ai bảo mắt một mí là xấu? Ai nói là con gái cứ phải mắt bồ câu mới đẹp. Tại sao chúng ta sinh ra khác nhau, sống khác nhau lại cần có một tiêu chuẩn chung về nhan sắc và tính cách?

Vì sao lại có những “chuẩn mực” về cái đẹp như vậy trong khi các cô gái vẫn thở bình thường với một cái mũi không cao; vẫn được hôn, được âu yếm khi có một gương mặt tròn trịa hoặc vuông vắn và vẫn nhìn thấy rõ mọi việc với một đôi mắt không to tròn…
Kể từ khi sinh con, tôi soi mình trong gương và đã nghĩ khác. Tôi chẳng còn mệt nhoài chạy theo những “chuẩn mực” để tự làm khổ mình nữa. Tôi không có làn da trắng như Bạch Tuyết nhưg  một làn da nâu hồng, khỏe mạnh cũng đâu có xấu. Tôi không có mũi cao thanh thoát nhưng một cái mũi tẹt, tròn tròn khiến nhiều người khen tôi trẻ lâu và xinh xắn. Vòng eo của tôi không thon gọn nhưng  một cái bụng có ngấn mỡ nhắc tôi nhớ rằng mình đã làm mẹ như thế nào. Những định kiến ấy khiến chúng ta đang dần công nhận các mỹ nhân Hàn Quốc, trăm người như một, cùng kiểu cười, cùng chiếc mũi, cùng đôi mắt, cùng cái cằm nhòn nhọn là tiêu chuẩn.

Con gái tôi cũng giống như những cô bé 8 tuổi khác, rất hay có những băn khoăn về gương mặt, ngoại hình của mình. Hôm qua, sau khi đi chơi về, cô bé phụng phịu: 

- Mẹ ơi, con xấu lắm phải không?
Giọng con đầy tức tưởi và nước mắt thì chỉ trực trào ra từ ánh nhìn loang loáng ướt. Kéo con lại gần, tôi hỏi:

- Tại sao con lại nghĩ thế?
- Người ta bảo con không xinh giống mẹ.
Tôi đưa con ra trước gương: 

- Con không xinh giống mẹ, con xinh giống con mà.
Thế là cô bé với hai bím tóc dầy mầu hạt dẻ trong gương lại cười thật tươi, gương mặt tròn trịa và đôi mắt trong veo lại long lánh vui tươi. “Phải rồi, con xinh giống con mà”.

Thế đấy, chúng ta khác biệt, và chúng ta đẹp theo cách riêng của mình.

Bạn có bao giờ nghĩ mình đẹp theo cách riêng của bạn chưa? Hãy chia sẻ với chúng tôi ý kiến của bạn nhé.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét