Ngay lúc này, bạn chỉ cần click vào google cụm từ “ca sĩ Lệ Rơi” là có ngay gần triệu kết quả tìm kiếm, vượt xa cả mối quan tâm về World Cup của dân nghiền bóng đá khắp hành tinh. Thế là đủ biết anh chàng Lệ Rơi này hiện nay hot đến mức nào. Đến báo mạng cũng nhảy vào phân tích “hiện tượng lạ” này, khai thác đời tư, thậm chí còn đăng tải những thông tin bịa đặt để câu view kiểu “Hàng ngàn người dẫm nát vườn ổi nhà Lệ Rơi”. Rồi mới đây thôi “ca sĩ Lệ Rơi” được báo điện tử Dân Việt mời giao lưu trực tuyến với fan hâm mộ và hát trong minishow với mức catxe cao ngất ngưởng…
Lệ Rơi không là "thảm họa" âm nhạc, cũng không phải là "thảm họa" với fan cuồng. Lệ Rơi chính là "thảm họa'' của giới truyền thông, bởi lẽ Lệ Rơi bỗng chốc thành hiện tượng là do truyền thông đã làm quá, mà mọi sự làm quá đều trở thành lố bịch.
Lệ Rơi là hiện thân ước mơ của người nông dân sau lũy tre làng
“Mình không mơ thấy gì trong giấc ngủ. Mà chỉ ngủ bình thường… Còn trong các thể loại nhạc từng hát thì mình chưa thử nhạc rap, vì nhạc rap đọc nhanh lắm, không cẩn thận là cắn vào lưỡi” - Lệ Rơi đã mở đầu buổi giao lưu trên Dân Việt sáng hôm qua một cách ngộ nghĩnh như thế đó. Cách trả lời của anh là bộ mặt tình queo với chất giọng “lờ nờ nẫn nộn”, nếu anh đang cố tình gây cười thì quả thật anh là một diễn viên hài đại tài.
Nhưng sau khi nghe những gì Lệ Rơi tâm sự - một cách hoàn toàn nghiêm túc, tôi nghĩ về ước mơ của những người nông dân sau lũy tre làng.
Lệ Rơi cũng như biết bao người thanh niên ở làng quê khác, có một ước mơ lương thiện, là được yêu, được hít thở bầu không khí tự do, được hát … cho dù là ca hát với chất giọng thảm họa.Và những gì anh hát, những gì anh nói vẫn còn là sự chân chất thật thà đầy vô tư của anh thanh niên sau lũy tre làng - thật may - còn chưa hề mất đi.
Lệ Rơi cần tiếng hát để mơ ước, để sống hạnh phúc với vườn ổi của mình, điều đó có gì sai. Lỗ Tấn từng nói: “Ước mơ không phải là cái gì sẵn có, cũng không phải là cái gì không thể có. Ước mơ giống như một con đường tiềm ẩn để con người khai phá và vượt qua”.
Bạn có bao giờ hát ư ử một mình trong buồng tắm? Vậy thì tại sao bạn lại cười khi Lệ Rơi hát.
Bạn cũng muốn được mọi người tôn trọng, đặc biệt là quyền riêng tư, vậy thì bạn nghĩ gì khi nửa đêm trèo tường vào “thăm nhà”, “xin chữ ký”, “chụp ảnh” với Lệ Rơi?
Phải chăng, trong đầu bạn luôn có sẵn định kiến đã là nông dân thì phải chân lấm tay bùn, phải “rào làng bảo vệ gái”, phải đi cày thuê cuốc mướn, nếu không cũng phải rời bỏ làng quê để lang bạt kỳ hồ lên thành phố xách vữa hay nhếch nhác chợ người Giảng Võ? Hình ảnh người nông dân trong bạn không có chỗ cho ca hát, cho lòng yêu đời?
Cuộc sống là một đoạn nối dài của những ước mơ, bạn đang được chứng kiến ước mơ giản dị của người nông dân sau những lời ca tiếng hát ngọng nghịu ấy. Vậy thì bạn đừng nhúng tay vào phá nát sự chất phác đến ngờ nghệch, chân chất của Lệ Rơi, đến mức, anh nghĩ, mình phải đóng của “phây” thôi vì bị phiền hà quấy nhiễu.
Hãy để anh mãi là Lệ Rơi
Sự quan tâm thái quá của cộng đồng mạng, của báo chí cả chính thống và lá cải đối với Lệ Rơi có thể giết chết sự hồn nhiên chân thật, giết chết ước mơ của anh.
Chúng ta có thể cổ súy cho một lối sống lành mạnh, một sự trong sáng hồn nhiên không bon chen ích kỷ, cổ súy cho sự tự tin dám thể hiện ước mơ, dám làm điều mình thích..
Nhưng, chúng ta không bao giờ chấp nhận gọi một người khôngcó giọng hát là một ca sỹ và cổ súy để biến anh thành một gã Chí Phèo của nền âm nhạc theo kiểu ai chê cứ chê, tôi hát cứ hát. Lại càng không thể lấy sự hồn nhiên, ngây thơ, chân chất mộc mạc của người nhà quê ra để làm một diễn viên hài bất đắc dĩ. Đặc biệt, không được tiêm nhiễm vào cái đầu trong sáng, hồn nhiên này sự ham muốn nổi tiếng của showbiz vốn nhiều cám dỗ và thị phi.
Tôi, bạn... có thể cười vui vẻ vài khoảnh khắc khi xem anh Lệ Rơi hát, cười vì sự hồn nhiên của anh, sự trong sáng mộc mạc chân chất của anh. Cười vì điều đó, là cười nhân văn, chia sẻ, coi như một phút cao hứng của sự chân thật, đồng quê.
Nhưng chúng ta, nhất định không được biến anh thành trò cười dài lâu cho sự ích kỷ của chúng ta, nếu như chúng ta lấy mất của anh sự mộc mạc, mà thay vào đó là những chiêu trò.
Có công nhận với tôi không, khi nghe anh ấy hát, bạn sẽ cười sảng khoái và có thể cảm nhận ngay được sự chất phác, những sắc thái tình cảm mà đôi khi nghe mãi các diva lừng danh chúng ta cũng khó có thể tìm thấy. Vậy thì hãy xem anh ấy hát và cười sảng khoái, thay vì “ném đá hội nghị”. Lệ Rơi không có ý định tạo ra những siêu phẩm âm nhạc - chắc chắn thế, mà chỉ "Khi tôi vui thì tôi hát, khi tôi đau thì tôi khóc".
Hãy để anh mãi là Lệ Rơi, đêm ngày lo trồng trọt làm ăn kinh tế, thỉnh thoảng trưa trưa rảnh rỗi lại bật nhạc lên và hát cho quên đi mệt nhọc, để lấy lại tinh thần làm việc để làm giàu. Thế thôi.
Mọi sự làm quá, đều trở thành lố bịch, chưa nói, có thể làm hỏng một con người!
Xem thêm: Sản phẩm Amply karaoke chất lượng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét