Sẽ chẳng là gì nếu như mẹ cũng biết một chút tiếng Anh, cũng phát âm chuẩn được từ “Hello”. Sẽ chẳng là gì nếu như mẹ biết tiếng Anh ở mức trung bình. Như vậy con sẽ tự tin hơn khi đi cùng mẹ. Sẽ tự tin hơn để mỗi lần mẹ đi cùng những người khác, nếu như khi nói chuyện họ có kèm thêm những từ tiếng Anh thì mẹ cũng biết họ đang nói điều gì. Nhưng mỗi lần như thế mẹ đều làm con xấu hổ. Mẹ cứ “ngơ ngác” hỏi lại người ta từ đó nghĩa là gì? Lúc đó con chỉ ước rằng có một cái lỗ lẻ để con chui xuống đó.
Các bạn của con, ai cũng giỏi tiếng Anh lắm. Nhưng mẹ có biết họ được như vậy là do ai không? Là vì mẹ của họ cũng giỏi tiếng Anh và luôn kèm họ học ngay từ ngày còn nhỏ. Con thèm được như những đứa bạn ấy, thèm được những lúc được mẹ ngồi bên dạy bảo, được mẹ dạy chỗ này cần dùng “to do”, chỗ kia cần dùng “to be”, những chỗ nào không hiểu con thèm được đi đến và hỏi mẹ, nghe mẹ trả lời. Nhưng tất cả những điều ấy với con thật là xa xỉ. Con luôn phải nỗ lực, cố gắng hơn tất cả các bạn con vì bên cạnh con, không có ai dạy thêm cho con cả.
Mẹ còn nhớ những ngày đầu tiên con biết thế nào là tiếng Anh về nhà con đọc cho mẹ nghe bảng chữ cái không? Nghe con đọc mẹ chỉ cười, con đọc sai âm nào mẹ cũng chẳng thể sửa cho con vì mẹ đâu có biết gì đâu. Vậy là đến lớp khi cô kiểm tra bài, con là đứa phát âm sai nhiều nhất vì ở nhà đứa nào cũng được bố mẹ kèm cặp, dạy bảo thêm rồi.
Mẹ biết con thích tiếng Anh và thích sách tiếng Anh, vậy là mỗi tuần, mỗi tháng hay khi nào có dịp mẹ lại mua cho con một cuốn ngữ pháp, từ vựng, truyện,… tất cả đều bằng tiếng Anh. Nhưng mẹ ơi, mẹ không biết tiếng Anh, mẹ không thể đọc, không thể hiểu nghĩa của chúng vậy là mẹ không thể kiểm soát được mẹ đã mua những gì. Mẹ có biết rằng những cuốn mẹ mua con đều có rồi. Thậm chí là mẹ đã mua cho con rồi không? Chỉ là bìa sách khác nhau thôi, còn nội dung bên trong vẫn như vậy. Thế là trong giá sách của con có không biết bao nhiêu cuốn giống nhau và con lại phải cho nó đi. Với điều kiện kinh tế nhà mình, điều đó thật là lãng phí phải không mẹ?
Thế rồi cả cái lần lớp con tổ chức đi Sapa và khuyến khích phụ huynh đi cùng nữa, lần ấy mẹ đi cùng với con. Đến đấy có thật nhiều người nước ngoài và khi gặp họ, những phụ huynh của các bạn con dù ít dù nhiều ai cũng biết nói tiếng Anh, thậm chí còn có người “nói như gió”. Vậy mà mẹ lại chẳng thể nói được câu nào, họ hỏi gì mẹ cũng phải nhờ người khác dịch giúp mặc dù bác gái đó chỉ là một bảo vệ trường học nơi con đang theo học. Con buồn và thậm chí xấu hổ nữa. Giá mà hôm ấy mẹ không đi cùng con thì tốt biết bao!
Con biết, mỗi người có một thế mạnh riêng và thế mạnh của mẹ là nấu những bữa ăn và chăm sóc gia đình nhưng thời nay như thế là chưa đủ mẹ ạ. Bởi lẽ, người phụ nữ cần phải ra ngoài và họ còn là “bộ mặt” của người chồng, người con nữa vì thế cần có những kiến thức xã hội nhất định. Con không tự nhận mình là giỏi giang hay thông minh, nhưng qua những gì con trải nghiệm, qua những gì con rút ra từ mẹ, con sẽ luôn phấn đấu để sau này con của con không phải xấu hổ vì con. Con biết, trong xã hội này có nhiều người mẹ cũng không biết tiếng Anh nhưng con cái họ vẫn giỏi giang và họ cho rằng điều đó là không cần thiết. Nhưng “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”. Không biết vào học trường chuyên có thực sự hoàn hảo hay không. Con đã rất nỗ lực, rất phấn đấu để giờ đây được theo học một ngôi trường chuyên Anh hàng đầu cả nước, ở đó các bạn của con đều rất tự hào về mẹ, về gia đình của họ. Con cũng muốn được như thế. Không ai có thể chọn cho mình cha mẹ, nhưng cha mẹ có thể chọn cha mẹ cho con, vì thế mẹ có thể vì con mà học hỏi thêm, mà học thêm tiếng Anh để con có thể tự hào về mẹ như bao đứa bạn khác của con được không?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét