Thứ Ba, 4 tháng 11, 2014

“Cô gái một chân” và ước mơ mở công ty cho người khuyết tật

Ở ấp Hòa Quới (xã Hiệp Đức, huyện Cai Lậy, Tiền Giang) hình như ai cũng biết cô sinh viên 20 tuổi Trần Thị Phúc Trân bởi nghị lực phi thường khi cô không từ bỏ ước mơ dù trên chặng đường thực hiện ước mơ, số phận đã thử thách cô bằng biết bao trắc trở, bi kịch.  Dù mang trọng bệnh, bị cắt một chân nhưng Phúc Trân vẫn đang từng ngày nỗ lực theo đuổi ước mơ trở thành một kế toán giỏi và mở một công ty kế toán dành riêng cho những người thiệt thòi như mình.

Phúc Trân trong ngôi nhà đơn sơ của mình.

Tuổi thơ cơ cực và căn bệnh quái ác


Trong một ngôi nhà nhỏ đơn sơ nằm khuất trong vườn nhãn đã già cỗi, chẳng có mấy vật dụng gì đáng giá, Phúc Trân nói về những bi kịch trong cuộc đời mình bằng giọng điệu nhẹ tênh, như thể những điều khủng khiếp em trải qua là của một ai đó xa lạ nào khác.  

Phúc Trân sinh ra trong một gia đình có 4 thành viên, ít đất đai canh tác và là diện hộ nghèo nhất ấp Hòa Quới. Cha mẹ em vì thế phải đi làm thuê làm mướn kiếm ăn qua ngày. Nhưng cũng chính vì điều kiện khó khăn mà  Phúc Trân rất chăm chỉ,  chịu khó học hành với nhiều năm liền là học sinh giỏi. Ngoài giờ học em cũng đi làm mướn cho người ta để giúp bố mẹ phần nào. Thế nhưng cuộc sống nghèo khổ không yên ả trôi qua như thế…

Cuối năm 2008, khi đang học lớp 8 thì chân trái của Trân thường hay bị đau nhức, gia đình đưa em đến bệnh viện huyện rồi sau đó chuyển lên Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM để khám chữa. Tại đây, các bác sĩ chẩn đoán chân trái của em bị SARCOM xương chày, cần phải cắt bỏ chân trái, nếu không phải tháo bỏ khớp háng. Lúc đó gia đình sợ cháu Trân buồn, ảnh hưởng đến việc học nên giấu em. Mãi đến ngày em lên bàn mổ, gia đình mới cho em biết…  Vì thế nụ cười vô tư của em khi tưởng mình không sao khiến những người thân đau lòng xé ruột. 

Gia đình chạy vạy vay mượn khắp nơi, thế chấp nhà cửa đất đai rồi cuối cùng cũng đủ tiền để em được mổ cắt bỏ chân. Ngày lên bàn phẫu thuật, Trân khóc ròng. Em kể khi biết được sự thật về căn bệnh của mình, em cảm thấy tất cả như sụp đổ, mọi hy vọng, mọi điều tốt đẹp của cuộc sống như muốn rời bỏ em. Đó là một cú sốc quá lớn với em, chưa bao giờ em nghĩ mình sẽ bị tàn phế như thế… Sau khi phẫu thuật, em còn thường xuyên phải vào viện để tiến hành nhiều đợt xạ trị.

Cuộc sống của em sau ngày xuất viện là những chuỗi ngày buồn kéo dài lê thê, có lúc em đã từng nghĩ quẩn. Em không đủ can đảm để soi gương vì thân hình xác xơ, tiều tụy và mái tóc dài thướt tha đã rụng gần hết. Việc đi đứng của em hết sức khó khăn và em phải bắt đầu tập đi dựa vào đôi nạng gỗ. Từ đó em luôn mặc cảm với bạn bè về khuyết tật của mình và có ý định nghỉ học. Thế nhưng may mắn là em được rất nhiều thầy cô, bạn bè an ủi, động viên trở lại học tập. Cảm thông trước hoàn cảnh gia đình khó khăn và đức tính chịu khó ham học hỏi của Trân, các thầy cô ở Trường THCS Hiệp Đức đã miễn hoàn toàn học phí cho em và cử thầy cô trực tiếp phụ giúp việc đưa đón Trân đến trường khi gia đình em có việc bận. Ngay cả bác bảo vệ trường học cũng giúp đỡ việc đưa em đi học hàng ngày. “Cũng có lúc ngồi một mình bên cửa sổ lớp nhìn ra sân thấy các bạn chạy nhảy một cách vô tư, nước mắt em như chực trào ra. Nhưng, bây giờ, em phải chiến đấu với bệnh tật. Em nghĩ nếu mình buồn thì cha mẹ sẽ buồn theo mà cha mẹ đã khổ cực quá nhiều rồi. Từ đó, em tự động viên mình phải sống lạc quan, học thật giỏi để không phụ lòng tin của mọi người”. Trân tâm sự. Và em đã mạnh mẽ vượt lên những trớ trêu của số phận…

Vượt lên số phận


PhúcTrân đạt được nhiều giải thưởng.

Đối với những người nghèo, học tập gần như là con đường duy nhất mở ra tương laic ho họ. Với Phúc Trân, em học không chỉ để thoát nghèo mà còn để bù đắp những thiệt thòi mà cơ thể mình phải gành chịu. Dẫu nghỉ học khá lâu nhưng khi trở lại trường, Phúc Trân vẫn học tập tốt làm cho nhiều thầy cô, bạn bè hết sức bất ngờ. Dù sách vở luôn là xin lại của anh chị, nhưng em luôn giữ vững danh hiệu học sinh giỏi.  Ngoài thời gian học trên lớp, em còn giúp đỡ cha mẹ nấu cơm, giặt giũ, làm cỏ vườn… và nhận dạy kèm cho một số em nhỏ trong xóm để khuây khỏa nỗi buồn. 

Từ những năm học cấp 2, Phúc Trân đã có ước mơ trở thành một một giáo viên để dạy cho các em nhỏ của địa phương mình. Nhưng từ sau khi phẫu thuật cắt chân, em cay đắng nhận ra mình không hợp với ngành sư phạm bởi việc đi lại khó khăn. Vì thế em nghĩ đến công việc kế toán – một nghề ít đòi hỏi sự di chuyển. 

Năm 2013, em Phúc Trân dự thi và đỗ vào ngành Kế toán của Trường đại học Tiền Giang với số điểm khá cao. Đó cũng là lúc cha mẹ em đối mặt với những nỗi lo lắng chất chồng: gia đình nghèo khó, sức khỏe Phúc Trân rất yếu, phải đi lại nhiều ở những tòa nhà cao tầng… Thế nhưng chính em đã động viên và cùng bố mẹ vượt qua tất cả mặc dù bản thân em nhiều khi cũng rất nản. Như những khi phải leo mấy cầu thang để lên tới giảng đường đã khiến em mệt rã rời, nhưng “Những lúc khó khăn nhất, em luôn nghĩ đến cha mẹ và những điều mà cha mẹ dành cho mình thì em lại có động lực để vượt qua số phận”. 

Ngoài ra, bản thân em Phúc Trân là một người lạc quan và thích tự lập. Từ khi còn học phổ thông em đã lien tục giành được những giải thưởng cao về các môn Toàn – Lý – Hóa trong các kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện cấp tỉnh. Khi bắt đầu học đại học, em cũng vượt qua mặc cảm đi dạy kèm để đỡ bớt gánh nặng cho gia đình.  Ở đại học Trân đã hòa đồng rất nhanh và tham gia tích cực phong trào của lớp, trường. Chính cô giáo của lớp đại học của Phúc Trân đã nhận xét: “Trân  là một sinh viên rất lạc quan và chăm học. Với nghị lực học tập không mệt mỏi của mình Phúc Trân đã làm nên kỳ tích bằng cách viết lại câu chuyện của chính cuộc đời mình”.

Khi kể về ước mơ lớn nhất, Phúc Trân nở nụ cười chia sẻ chân thành: “Ước mơ lớn nhất của em bây giờ là sau khi ra trường sẻ tìm được việc làm ổn định. Và sau 10 năm nữa, em dự định mở được một công ty kế toán tư nhân, trong đó đa phần những người làm việc sẽ là những người khuyết tật. Em muốn mọi người nhìn thấy được khả năng của họ. Họ có thể làm được tất cả những gì mà họ mong muốn, đam mê, cũng như bản thân em luôn mong muốn làm những điều thiết thực nhất, niềm đam mê phải bắt đầu từ những suy nghĩ và hành động thiết thực". 

Vẫn biết con đường vượt qua hoàn cảnh khó khăn và bệnh tật để đến với ánh sáng tri thức sẽ còn lắm vất vả, nhưng với niềm tin và nghị lực phi thường của cô bé Phúc Trân, chúng ta có niềm tin rằng ước mơ của em sẽ thành hiện thực.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét